khaocoviet


Join the forum, it's quick and easy

khaocoviet
khaocoviet
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Similar topics
    Latest topics
    » Môi trường cổ cư dân Văn Tứ Đông (Khánh Hòa)
    Adventures in the Search for Man I_icon_minitimeThu Jun 27, 2013 8:11 am by diepkhaoco52

    » Những người chế tác thần linh
    Adventures in the Search for Man I_icon_minitimeThu Jun 27, 2013 7:53 am by diepkhaoco52

    » Nỗi niềm di chỉ khảo cổ học
    Adventures in the Search for Man I_icon_minitimeThu Jun 27, 2013 7:52 am by diepkhaoco52

    » Tượng Ấn Độ Giáo (Phần 2)
    Adventures in the Search for Man I_icon_minitimeWed Jun 26, 2013 9:45 pm by diepkhaoco52

    » Tượng Ấn Độ Giáo (Phần 1)
    Adventures in the Search for Man I_icon_minitimeWed Jun 26, 2013 9:43 pm by diepkhaoco52

    » Văn hóa Ngưỡng Thiều (Phần 2)
    Adventures in the Search for Man I_icon_minitimeWed Jun 26, 2013 9:36 pm by diepkhaoco52

    » Văn hóa Ngưỡng Thiều (văn hóa đá mới Trung Quốc)
    Adventures in the Search for Man I_icon_minitimeWed Jun 26, 2013 9:30 pm by diepkhaoco52

    » Sách từ điển khảo cổ học
    Adventures in the Search for Man I_icon_minitimeWed Jun 26, 2013 9:20 pm by diepkhaoco52

    »  Lý lịch MrDiep_archaeology
    Adventures in the Search for Man I_icon_minitimeWed Jun 26, 2013 9:12 pm by diepkhaoco52

    Affiliates
    free forum

    Đăng Nhập

    Quên mật khẩu


    Adventures in the Search for Man

    Go down

    Adventures in the Search for Man Empty Adventures in the Search for Man

    Bài gửi by Hasuongkch Sat Mar 06, 2010 1:18 am

    In this 1963 article from National Geographic, British-Kenyan paleoanthropologist Louis Leakey details some of his research into the evolutionary origins of humankind. The conclusions he offers regarding Proconsul africanus have been challenged by more recent research.
    Adventures in the Search for Man
    By Louis S. B. Leakey
    My African assistant, Heslon Mukiri, is not an excitable man, but when I drove into camp one day not long ago, I found his composure had left him. I have rarely seen him look so pleased in the 36 years we have worked together.
    He began to talk almost before I could switch off the Land-Rover engine. “I have something important to show you,” he said.
    I had just arrived at Fort Ternan, Kenya, one of the many fossil sites my wife Mary and I have been exploring in our more than 30 years' search for early man in Africa.
    I had been absent from Fort Ternan for a few days and had left Heslon in charge of the excavation. Now I had returned with my good friend Professor George Gaylord Simpson, the world-famous paleontologist from Harvard University, to show him the progress of our latest work.
    “What is it? Let's have a look,” I said.
    But Heslon is not to be rushed. Carefully he laid out the boxes containing all the interesting fossils the staff had uncovered in my absence, and we went through them in proper order. At last, however, Heslon's hands paused at one box, and I knew we had come to the prize.
    Eagerly I lifted the lid and examined the specimen inside. Then I shouted, “George, George, come see what we've got!”
    New Find Offers Clues to the Past
    Dr. Simpson came over, and we gazed at the discovery together. There in my hand lay the first fragment of what we call today Kenyapithecus wickeri, an entirely new fossil member of the scientific group that includes both man and apes.
    The striking fact about that fossilized bone is that it dates back 14 million years.
    You may wonder how we can be so certain that Kenyapithecus is 14 million years old. Drs. Garniss Curtis and Jack Evernden, at the University of California at Berkeley, have put samples from the overlying deposits at Fort Ternan through their potassium-argon dating process. Curtis and Evernden tell us that Kenyapithecus and the other fossils associated with it at Fort Ternan date from the beginning of the Pliocene, about 14 million years ago. The Pliocene lies between the Pleistocene and the Miocene Epochs in the time scale. The estimate is conservative; further tests may reveal Kenyapithecus to be even older.
    Now there is nothing extraordinary in itself about a 14-million-year-old fossil. At some of our sites Mary and I have found thousands of fossil remains of animals that are two and nearly three times that age. Indeed, you can see photographs of some of them in this article.
    What made my heart beat faster was that the fragment in my hand, a piece of upper jaw, filled an enormous gap in the panorama of man's development, a gap science has long tried to fill without success.
    Every student of anthropology is familiar with the term Hominoidea. To put it simply, the Hominoidea are the group of mammals that include not only living man and the apes but a variety of extinct apelike creatures. The famous American circus gorilla Gargantua was a member of the Hominoidea. So, according to science, are you and I. And so was Kenyapithecus wickeri.
    To understand the significance of this fossil discovery, we must go back into the dim past, for the Hominoidea are fantastically old. In the history of this group, there existed not only various ancestral types of modern apes but also types that led toward man....
    The oldest fossil remains we have found at Olduvai date from a little more than two million years ago back to the Lower Pleistocene, the epoch that began, very roughly, three million years ago.
    But what about the countless millions of years before the Pleistocene? What sort of creatures were our Hominoidea then, and how did they develop? To answer these questions is to shed new light on man as he is today. Kenyapithecus, I am sure, will provide an important chapter in the fascinating story of man's development. In a sense it will be the sequel to a striking find made by Mary almost 15 years ago.
    Mary's extraordinary discovery occurred in 1948 on the island of Rusinga in Lake Victoria, which lies at the juncture of Tanganyika, Kenya, and Uganda. Rusinga had long been one of our major excavations. Mary and I had uncovered more than a hundred fossil sites there before World War II slowed our work.
    Island Fossil Beds Yield a Prize
    We knew we had only scratched the surface, and so after the war we went back to Rusinga for a more intensive search.
    The Rusinga deposits were laid down in the Miocene Epoch, which began about 40 million years ago. Thus the Rusinga beds—which belong to the early part of the Miocene—are very much older than those at Fort Ternan or Olduvai.
    In 1948 Mary and I were back at Rusinga for a few weeks, working at a site we call R. 106. For some reason both of us had been drawn again and again to this particular site. I had found an interesting fossil crocodile skull about 50 yards from the cliff at 106, and I was working on that while Mary again explored the cliff face itself.
    Mary was scanning the slope when suddenly she saw a tooth projecting from it, just a speck of gray fossilized enamel. She looked once more and then shouted for me to come.
    Together we slowly cleared a little of the rock face with dental picks, the ideal tools for such delicate work. As the rock came away, we discovered that behind the tooth lay another tooth, and something more behind that. Perhaps, we thought with growing excitement, there might even be an entire jaw and skull.
    It was painstaking work, but after several days we had all the pieces out and began putting our fossil jigsaw puzzle together. At last we could see what we had: Mary had discovered a nearly complete skull of Proconsul africanus, an early Miocene creature which many scientists believe represents the common stock leading to both man and the apes.
    It was the first time anyone had found so nearly complete a specimen of an early fossil apelike creature. A new door in the study of man's past had opened.
    Fossil Skull Gets a Bodyguard
    Mary's discovery was of such great scientific importance that we decided she should fly with it at once to England to show it to our fellow scientists in London, Oxford, and Cambridge, and especially to my colleague, Professor Sir Wilfrid Le Gros Clark of the Department of Anatomy at Oxford.
    I put Mary on the plane at Nairobi in Kenya, bound for London with the fragile skull wrapped in a padded box on her lap. The captain and crew of the airplane had been instructed about their precious cargo and all precautions were taken to guard it. Mary told me later that the crew in fact seemed far more anxious about the parcel than about the passenger who carried it.
    In London the press reporters, photographers, and newsreel cameramen were waiting for Mary.
    “They wanted pictures of me bringing the skull from the plane,” she told me later. “I had to go up and down that ladder with Proconsul several times before they were satisfied.
    “Then I took our parcel to a room set aside in the airport for the press conference. Everyone crowded around to question me, and I displayed the skull on the table. Two plainclothes detectives assigned to guard it never let it out of their sight.”
    At the University of Oxford, Professor Clark agreed with us that the skull represented Proconsul africanus, and he was greatly impressed. Mary's discovery gave science the first opportunity to see what Proconsul had really looked like. Without the precious skull we could say very little about this important stage of primate development, for previously we had only jaws and teeth to go on. Here at last was the evidence we needed to place Proconsul in relation to man and the apes.
    Proconsul Illuminates Human Beginnings
    What did the skull tell us? It revealed that in a number of characteristics, such as a markedly rounded forehead, Proconsul was more like man than like the apes; yet in other characteristics, such as long, pointed canine teeth, it more closely resembled the apes. From the total evidence that the skull and other specimens provided, most anthropologists conclude that Proconsul represents neither ape nor man, but something that shares characteristics with both....
    We shall never be able to point to a specific time and a particular creature and say: “Here man began.” The whole subject of human development is far too complex for that. But each new discovery sheds fresh light on man's obscure beginnings. Such a discovery was Proconsul africanus. And such a discovery is our new Kenyapithecus wickeri.
    I said that Kenyapithecus wickeri filled a major gap in our knowledge of man's development, and we can now see where that gap existed. It is the long period between Proconsul, with its related stock, of some 25 to 40 million years ago, and the Olduvai creatures represented by Zinjanthropus and the pre-Zinj child, who lived a little less than two million years ago.
    Until the discovery of Kenyapithecus, we had literally no information from Africa about any stage of man in that vast stretch of time. There were only a few fossils elsewhere in the world from that period, and those all led in the direction of apes, not of man. Now at last we have Kenyapithecus, which lived some 14 million years ago, and we are beginning to explore our gap.
    Kenyapithecus was not—emphatically not—a man. Our Zinjanthropus and pre-Zinj child may qualify for that description because their remains are found among stone tools. At Fort Ternan, where Kenyapithecus was discovered, there are no tools of any kind. But, though the Fort Ternan fossil fragments are few, they do tell us that here is a creature leading straight in man's direction.
    How do we know?... To begin with, the upper jaw of Kenyapithecus has what scientists call a canine fossa. The canine fossa is that depression in the upper jaw of a human just below the eyesocket. It is an essential characteristic of man as we know him today, and it is never found in this same form among fossil or living apes and monkeys.
    The canine fossa in man serves as an anchor for a muscle which controls the movement of the upper lip, especially the corners.
    The lips of the apes—the chimpanzees, gorillas, orangutans, and gibbons—are unlike human lips. To be sure, they can be manipulated, but quite differently from ours, and they are not capable of speech.
    In man, the muscles that have their roots in or near the canine fossa make it possible for him to use his lips in many ways, and some of these ways are linked with speech, as distinct from mere sound. The fact that Kenyapithecus has a similar form of canine fossa does not necessarily mean that he could speak, but it does mean that the structure of his face, the anchorage of his lip muscles, and his control of the lips gave him that potential.
    Kenyapithecus has another characteristic of man—a very small canine tooth, the one we call the eyetooth. In monkeys and apes the canine tooth is generally large and often powerful. In man the same tooth is only a little longer than any other. Kenyapithecus, therefore, is much closer to man in the character of his canine teeth than he is to the apes.
    What other characteristics does our new fossil discovery have in common with man? We cannot yet say, for we need much more material...
    Before we leave Kenyapithecus wickeri I should explain its scientific name. Kenya, of course, indicates where the fossils were found, and pithecus is one of the endings frequently used in describing the higher primates of prehistoric times. The last part of the name, wickeri, honors my friend Fred Wicker, an orange grower at Fort Ternan, who found the first fossils where Kenyapithecus was later discovered. Mary and I were happy to name our new creature in honor of Fred and his discovery of the site.
    Fort Ternan Rivals Olduvai in Riches
    The discovery of Kenyapithecus establishes Fort Ternan as one of the most important sites of its epoch in the world, and Fort Ternan has proved rich in fossils of many other creatures of that remote time. It is, however, no longer the wildlife haven it was in prehistoric times, for man has taken over.
    Geographic readers may think of our archeological sites in terms of Olduvai Gorge—flat, exposed plains country sliced by canyons that are either choked with dust or drowned by floods. Olduvai lies at the edge of the Serengeti Plain, a vast and lonely area roamed by huge numbers of big game and by tribes of herdsmen and hunters.
    In comparison to Olduvai and the Serengeti, Fort Ternan is almost resort country. It lies in the lowlands east of Lake Victoria, an area well watered by rains and mantled with grass and brush.
    It is ideal farming country, and such men as Fred Wicker were quick to see the possibilities for grain crops, coffee plantations, and citrus groves. Farming and wild game, however, rarely go well together, and most of the larger animals have already disappeared from Fort Ternan.
    The smaller animals have hung on—two types of antelope, for example, the duiker and the oribi. In fact, one of the four duikers which we now have as family pets came from Fred Wicker's farm.
    In addition to the small animals, Fort Ternan has delightful bird life and not-so-delightful snakes. To my son Jonathan the prevalence of snakes is a decided attraction, for he is a herpetologist. He has established a snake farm not far from Fort Ternan.
    The only resemblance between Fort Ternan and Olduvai Gorge, then, is in richness of fossil remains. In the two months we worked at Fort Ternan in 1961, we found no less than 1,200 fossils—creatures that are, for the most part, new to science.
    Tiny Giraffe Once Roamed Fort Ternan
    For example, we found the major part of a tiny prehistoric giraffe about the size of a calf. Fossil giraffes of about this epoch have been found in Europe and Asia, in such places as Samos, Greece, and in India. But the Fort Ternan giraffe is unlike any of these. One kind of fossil European and Asian giraffe was the ancestor of a now extinct group of antlered giraffes whose remains we have found at Olduvai; these were short-legged, thickset creatures with antlers somewhat like those of the American moose.
    The Fort Ternan giraffe, on the other hand, closely resembles the modern giraffe in its proportions and anatomy, and it may represent a direct ancestor of the modern species.
    At Fort Ternan, also, we have discovered a new type of mastodon. In the Miocene deposits at Rusinga Island—the site where Mary discovered Proconsul—we earlier found a miniature fossil mastodon which lived some 25 million years ago. In America, much larger mastodons survived until very recently, perhaps only a few thousand years ago.
    The Fort Ternan find stands midway in size and development between these two. With study, the new species may tell us much more about the mastodon's past.
    If Fort Ternan promises to be one of the most important fossil sites Mary and I have explored, Rusinga Island is surely one of the most mysterious. The riddle of Rusinga lies in some of the fossils we find there—a type that scientists cannot yet explain. These finds are beautifully preserved insects, fruits, and flowers.
    Such fossils may not seem strange until one considers just what a fossil is and how it is formed. When Mary or I pick up a fossil—the leg bone of an antelope, or the tusk of a hippopotamus—what we are holding in our hands is not the actual bone or tusk of that animal. The bone structure and the proteins and gelatin within it have long since been replaced—very faithfully, to the last detail—by minerals such as silica, lime, and manganese.
    This process of replacement is immensely slow, and that is why most fossils represent bones or teeth. Only such relatively hard parts of the body normally retain their form and shape long enough for the minerals to do their work. Softer parts of the body, such as tissue and muscle, putrefy too rapidly.
    The Pebble That Once Crawled
    In a few cases you may get a fossilized impression, but only a flattened one, like the flowers or plants you press between the pages of a book. Until the Lake Victoria islands of Rusinga and Mfangano produced their fantastic specimens, no one had ever seen fossil insects in their original shape and form—except those trapped in amber.
    I recall the day, now some years back, when we found the first of these riddles in stone. Mary and I had been working since early morning on Mfangano Island's cliff faces, collecting the familiar type of fossil bones and teeth. It was hard work, and about eleven o'clock we stopped for a cigarette. While smoking, I began to toy idly with the stones that lay around me.
    I must have picked up a dozen stones when, without seeing it, I sensed that one had a peculiar feel—it seemed to be a stone beetle. I looked at it closely and nearly fell over backward. It was a stone beetle—something I thought could not exist.
    I must have shouted, for Mary was instantly beside me. We looked down at the bit of beautifully shaped stone and Mary spoke for both of us:
    “I'm sorry, but it's just not possible.”
    Today we know that a fossilized beetle is possible, for from Rusinga and Mfangano Islands we collect many of these wonders of nature, not only beetles but caterpillars, flies, ants, a slug, a worm, and the like. We have even added the fossilized breast of a bird to our collection, and one day Mary made the amazing find of the fossilized head of a large lizard. Its very eyeballs were preserved, the tongue was still sticking out of the mouth, and the creature's tiny scales were perfectly reproduced.
    These are things to make a paleontologist rub his eyes in wonder, but even more fantastic are the fossilized flower buds, berries, nuts, and fruits we have found. I wanted to see whether we were dealing with mere casts or with completely fossilized material; so I had some of the specimens cut into cross sections. It took a diamond cutter to get through them, but the insides of the fruits were as astonishing as the outsides. In some cases we found preserved in stone the whole inner structures and the seeds, just as you find them today when you cut into a fresh apple or pear.
    How did these incredible fossils occur? And what conditions in the dim Miocene Epoch produced such freaks of nature? We simply do not know, but several scientific laboratories are at work on the mystery. Since that first discovery, similar fossils have been found in the western United States, and it may be that scientists there will be able to unravel the enigma. Meanwhile, Mary and I visit Rusinga and Mfangano every chance we have, for we still hope for other major discoveries there.
    Early Rusinga Voyage Nearly the Last
    Today, thanks to the generosity of a London businessman, Charles Boise, we can reach Rusinga or Mfangano Island safely and quickly in our own cabin cruiser, Miocene Lady, which we keep at Kisumu on Lake Victoria's eastern shore. But a trip to Rusinga was not always so easy, and one of the first voyages I made nearly ended my career.
    In those days the canoes and dhows of the Lake Victoria tribesmen were the only transport between the mainland and the island. The graceful, streamlined Lake Victoria canoes are strangely constructed. Their planking is sewed together onto the keel and the basic frame. In the first stage the cut planks are fitted side by side, and matching sets of holes are burned through with red-hot awls. Then long strands of bark are stitched through the two sets of holes, and the planks are drawn flush together. Finally the holes and seams are caulked with fiber from the banana plant and the whole job made reasonably watertight.
    I say “reasonably” because the seal is never perfect, and the canoe must be bailed from time to time. On the trip I speak of, I hired a substantial-looking canoe with 10 paddlers to take me the 20 miles from Homa Bay on the shore of Lake Victoria to Rusinga Island.
    At first the weather was fine and we made excellent speed. Then, when we were still six miles from Rusinga and in deep water, a sudden violent squall caught us by surprise. Within seconds we were in trouble.
    The stitching between the planks began to give, and the water poured in. Soon eight of the 10 paddlers and I were bailing for our lives, while the other two men tried to keep the canoe pointed upwind to prevent capsizing. We used cups, saucers, even my cloth hat to bail with—but as the waves hammered the hull, more stitches parted, and soon the water was coming in faster than we could bail.
    I began to think about our chances. In those days the waters of Lake Victoria were infested with vicious crocodiles, and even if we managed to stay afloat when the canoe went down, our prospects would be dim. My crew obviously had the same depressing thoughts, for suddenly, while still bailing frantically, they began to make verbal wills among themselves.
    “If I drown and you don't,” one man said to his companion, “tell my wife to give two cows to so-and-so to pay off our debt. And tell her there is money in our secret hiding place and she must use it.”
    Another said to his friend, “Tell my family to give all my goods and crops to my wife's brother, so that he can look after her.”
    It was hardly reassuring, and I felt for my part that it was a waste of time—none of us was likely to survive. But then, just as suddenly as the storm had struck it passed, and we were left foundering but alive. Somehow we managed to work the canoe, now completely awash, to Rusinga and bring it ashore. Needless to say, I never made the journey by canoe again.
    Treasures Still Pour From Olduvai
    We come at last to the year's work at Olduvai Gorge, the magnificent fossil site that has yielded so many treasures to science. Thanks to the National Geographic Society's generous research grants, we have been able to continue work in the gorge for a large part of the year, using again the greatly increased staff and facilities the grants have made possible....
    From the deposits at the gorge, we have taken out thousands of fossils this past year, a good many of them small ones. Unfortunately, we have not found any more remains of “Zinjanthropus,” though we did find more fragments of the pre-Zinj child, including a piece of the temporal bone, which forms a portion of the skull.
    If Zinjanthropus has eluded us, evidence of other, still earlier tool-makers has come to light. In a level below that of Zinjanthropus, we have found a new living floor—that is, an area where man or manlike creatures made their home for some time.
    The new site is the deepest we have explored at Olduvai, and the series of potassium-argon dating tests established its age at more than 2,300,000 years. This is fantastically old for early tool-making man, and while we have not yet found his fossil remains, we have taken several hundred beautifully shaped stone implements from the site, as well as the shattered animal bones that the tool-makers cracked open for the marrow.
    These new stone tools are much smaller than those made by either Zinjanthropus or the pre-Zinj child, suggesting that this earlier creature had very small hands and, quite likely, was small in stature as well.
    Higher up, though still in Bed I, the lowest fossil bed in the gorge, we have unearthed another living floor with a great quantity of stone tools....
    Olduvai Gorge has become famous for its giants—the giant pigs, the giant sheep, and the giant ostriches whose remains we have unearthed there over the years.
    The giants continue to appear, and this past year we have added an enormous fossil rhinoceros to the list. High up in the gorge, in Bed IV, we unearthed the massive jaw and part of a skull of this creature. These fragments indicate an animal nearly twice as large as the East African black rhinoceros we know today.
    The giant rhino is almost a youngster by Olduvai standards; he seems to have lived some 200,000 years ago, at a time when man was surely a skilled enough hunter to bring him down.
    Another likely quarry of man was an immense baboon whose fossil skeleton we took from the gorge this year. This baboon was the discovery of Margaret Cropper, a young archeological trainee who worked for several months with us at Olduvai.
    Margaret was working at the bottom of a cliff when she spied some fragments of bone sticking out of a cliff face overhead. Cutting footholds with her excavating pick, she reached the fragments and brought them to camp. Later we recovered almost the entire skeleton. It proved to be that of a new type of baboon.
    Margaret's fossil baboon, which as yet has no scientific name, is larger than Simopithecus jonathani, which my son Jonathan discovered several years ago, and which at the time seemed the ultimate in size. It has a brain nearly as large as that of the smaller members of the so-called “near-men” of South Africa.
    Unknown Hands Built Strange Structures
    We have had many other surprises at the gorge the past year. One puzzling discovery by Jonathan was an area of about 10 feet by 8 strewn with the fossil remains of a kind of antelope new to us.
    In that small but curious patch we unearthed 12 individual antelope skeletons, clear proof that the animals died together and were fossilized together. Such an occurrence is rare in paleontological work, and so far we have no idea how it happened.
    One other mystery—a quite provocative one—appeared at Olduvai last year, and to me it is the most intriguing of all. There is a great deal more to be learned about it.
    Again in the very lowest level of the gorge, well below the sites of Zinjanthropus and the pre-Zinj child, we have unearthed what can only be described as “structures,” wide circles made of sizable stones, with some of the stones actually resting on top of others.
    We know that no such stones existed on the site naturally when it was lakeshore more than 2,000,000 years ago. Where did they come from? How did they get there? What forces arranged them in those unmistakable circles, and why? Could they be the remains of primitive dwellings or windbreaks?
    Somewhere in Olduvai, the answers to such questions await us.
    Source: National Geographic, January 1963.[1]



    [1]"Search for Man."Microsoft®️ Encarta®️ Encyclopedia 2001. ©️ 1993-2000 Microsoft Corporation. All rights reserved.
    Hasuongkch
    Hasuongkch
    Super Mod
    Super Mod

    Tổng số bài gửi : 312
    Join date : 04/06/2009
    Age : 36
    Đến từ : Hà Tĩnh

    http://360.yahoo.com/ngoisaophiabienxanh0203

    Về Đầu Trang Go down

    Adventures in the Search for Man Empty Bài dịch của Hà Sương

    Bài gửi by Hasuongkch Sat Mar 06, 2010 1:20 am

    Đây là bài dịch của mình... Không được chuẩn lắm nhưng hy vọng đã chuyển tải được một phần nội dung nguyên văn tác giả. Các bạn tham khảo và góp ý nhé!

    Ts: Mọi người dịch bài nào thì post lên cho mọi người tham khảo với nhé!

    Vào năm 1963 trong một bài viết từ tạp chí National Geographic, British-Kenyan nhà cổ nhân học Louis Leakey trình bày chi tiết một số nghiên cứu của mình về nguồn gốc tiến hóa của nhân loại. Các ông đã đưa ra kết luận về Proconsul africanus đã được kiểm chứng bằng cách nghiên cứu gần đây.

    Cuộc phiêu lưu tìm kiếm con người
    Bởi Louis S. B. Leakey




    Người trợ lý châu Phi của tôi, Heslon Mukiri, không phải là một người đàn ông dễ bị kích động, nhưng khi tôi lái xe vào trại một ngày cách đây không lâu, tôi thấy ông đã mất bình tĩnh. Tôi rất ít khi nhìn thấy anh ta hài lòng như vậy trong suốt 36 năm chúng tôi đã làm việc cùng nhau.

    Ông ta bắt đầu nói chuyện gần như trước khi tôi có thể tắt động cơ Land-Rover. "Tôi có một thứ quan trọng để cho bạn thấy," ông nói:

    Tôi vừa về đến Fort Ternan, Kenya, một trong những di tích có nhiều hóa thạch mà Mary vợ tôi và tôi đã khám phá được trong hơn 30 năm tìm kiếm của chúng tôi về người sớm ở Châu Phi.

    Đến Fort Ternan, Tôi đã vắng mặt ở đây trong một vài ngày và giao cho Heslon phụ trách việc khai quật. Bây giờ tôi đã quay trở lại cũng với bạn tốt của tôi Giáo sư George Gaylord Simpson, nhà cổ sinh vật học nổi tiếng thế giới tới từ Đại học Harvard.

    "Nó là gì? Hãy cho tôi xem nó”. Tôi nói.

    Nhưng Heslon thật không thể vội vàng. Cẩn thận ông đã đưa ra các hộp có chứa tất cả các hóa thạch thú vị nhân viên đã phát hiện trong thời gian tôi vắng mặt, và chúng tôi đã nhìn qua chúng.. Vào cuối cũng, Bàn tay Heslon tạm dừng tại một hộp, và tôi biết chúng tôi đã đi đến đích.

    Tôi hăm hở nâng nắp và kiểm tra mẫu vật bên trong. Sau đó, tôi hét lên, "George, George, Hãy xem những gì chúng tôi đã có!"



    Phát hiện mới đưa lại dấu tích quá khứ

    Tiến sĩ Simpson đã tới, và chúng tôi cùng nhau nhìn phát hiện. Hiện trong tay của tôi là những mảnh vỡ nằm trong giai đoạn đầu tiên của con người, những cái mà ngày hôm nay chúng tôi gọi Kenyapithecus wickeri, một hóa thạch hoàn toàn mới của giới khoa học, trong đó bao gồm cả nghiên cứu con người và loài khỉ.

    Một điều chắc chắn nhất về xương hóa thạch đó là nó có niên đại cách đây 14.000.000 năm.

    Bạn có thể tự hỏi làm thế nào chúng ta có thể chắc chắn rằng Kenyapithecus là 14 triệu năm tuổi. TS. Garniss Curtis và Jack Evernden, tại Đại học California tại Berkeley, đã đưa mẫu từ các trầm tích nằm tại Fort Ternan để phân tích niên đại bằng phương pháp kali-agon. Curtis và Evernden cho chúng tôi biết rằng Kenyapithecus và các hóa thạch khác có mối quan hệ với nó tại Fort Ternan có niên đại từ đầu thế Pliocen, khoảng 14 triệu năm trước. Pliocen này nằm giữa các thế Pleistocen và kỷ nguyên Miocen trong phạm vi thời gian. Ước tính là bảo thủ; xét nghiệm hơn nữa có thể tiết lộ niên đại Kenyapithecus thậm chí xưa hơn.

    Bây giờ không có gì là bất thường đối với hóa thạch khoảng 14 triệu năm tuổi. Tại một số di tích của chúng tôi Mary và tôi đã tìm thấy hàng nghìn hóa thạch vẫn còn lại của loài động vật mà có niên đại lớn hơn hai và gần ba lần so với tuổi hóa thạch này. Thật vậy, bạn có thể xem các bức ảnh của một số người có trong bài viết này.

    Mảnh xương vỡ trong tay của tôi làm tim tôi đập nhanh hơn, một mảnh của hàm trên, lấp đầy một chổ trống rất lớn trong toàn cảnh về phát triển con người, một khoảng trống khoa học từ lâu đã cố gắng để lấp đầy không thành công.

    Mỗi sinh viên của ngành nhân chủng học đã quen thuộc với Hominoidea. Nói một cách đơn giản, các Hominoidea là nhóm các động vật có vú bao gồm không chỉ con người sống và các loài khỉ, nhưng một loạt các sinh vật đã tuyệt chủng giống như khỉ. Những người Mỹ nổi tiếng xiếc gorilla Gargantua đã là một thành viên của Hominoidea. Vì vậy, theo khoa học, là bạn và tôi. Và như vậy đã tìm thấy được Kenyapithecus wickeri.

    Để hiểu được tầm quan trọng của hóa thạch phát hiện, chúng ta phải trở lại vào trong quá khứ, Hominoidea là một loài tuyệt vời. Trong lịch sử của nhóm này, có tồn tại không chỉ các loại hình tổ tiên của loài khỉ hiện đại mà còn tổ tiên của con người…

    Các hóa thạch cổ nhất vẫn là hóa thạch chúng tôi đã tìm thấy tại Olduvai khoảng một đến 2 triệu năm trở lại đâu, thời Pleistocen muộn, các thời kỳ đó đã bắt đầu, từ khoảng ba triệu năm trước.

    Nhưng còn vô số những điều gì về hàng triệu của năm trước khi Pleistocen? Điều gì kế tiếp của các sinh vật đã được Hominoidea của chúng tôi sau đó, và làm thế nào họ phát triển? Để trả lời những câu hỏi này chính là làm sáng tỏ về con người như người là ngày hôm nay. Kenyapithecus, tôi chắc chắn, sẽ cung cấp một phần quan trọng trong các câu chuyện hấp dẫn của sự phát triển của con người. Trong ý nghĩa là đoạn tiếp theo của một phát hiện ấn tượng được tìm thấy bởi Mary gần 15 năm trước đây.

    Phát hiện bất thường của Mary xảy ra vào năm 1948, trên đảo Rusinga tại Hồ Victoria, nằm ở điểm nối của Tanganyika, Kenya, và Uganda. Rusinga đã từ lâu được coi là một trong những cuộc khai quật lớn của chúng tôi. Mary và tôi đã phát hiện hơn một trăm hóa thạch có ở các di tích trước khi Thế chiến II làm chậm lại tiến độ công việc của chúng tôi.



    Nấm mồ hóa thạch đảo Yield một phần thưởng

    Chúng tôi biết chúng tôi mới chỉ xem xét được ở bề mặt, và vì vậy sau chiến tranh, chúng tôi đã quay trở lại Rusinga cho một tìm kiếm chuyên sâu.

    Các trầm tích Rusinga đã bị chôn vùi vào thế Miocen, được bắt đầu từ khoảng 40 triệu năm trước. Vì vậy, các nấm mồ Rusinga - đó thuộc về phần đầu của Miocen - có rất nhiều những hóa thạch trước hơn tại Fort Ternan hoặc Olduvai.

    Năm 1948, Mary và tôi đã trở lại tại Rusinga trong một vài tuần, làm việc tại một di tích chúng tôi gọi R. 106. Đối với một số giải thích cả hai chúng tôi đã rút ra một lần và lần nữa tại di tích này nói riêng. Tôi đã tìm thấy một hộp sọ hóa thạch thú vị hóa thạch cá sấu khoảng 50 thước từ vách đá tại R. 106, và tôi đã làm việc trên rằng trong khi Mary lại khám phá các vách đá đối mặt với chính nó.

    Mary đã được quét các đường dốc và rồi đột nhiên cô thấy một chiếc răng nhô ra từ đó, chỉ là một hạt men hóa thạch màu xám. Cô nhìn một lần nữa và sau đó hét lên gọi tôi đi tới.

    Chúng tôi cùng nhau gãy nhẹ một chút của các mặt đá với dụng cụ nha khoa, các công cụ lý tưởng cho công việc dễ vỡ như vậy. Như là đã đi tới, chúng tôi phát hiện ra rằng đằng sau răng này là răng khác, và điều gì đó khác sau đó. Có lẽ, chúng tôi nghĩ rằng với sự phấn khích phát triển, thậm chí có thể có một hàm toàn bộ và hộp sọ.

    Nó được làm việc một cách siêng năng, sau vài ngày chúng tôi đã có tất cả các mảnh ra và bắt đầu đặt câu đố lắp hình hóa thạch của chúng tôi với nhau. Cuối cùng, chúng tôi có thể xem những gì chúng tôi đã có: Mary đã phát hiện ra một hộp sọ gần như hoàn chỉnh của africanus Proconsul, một sinh vật thế Miocen sớm mà nhiều nhà khoa học tin rằng đại diện cho loài phổ biến hàng đầu cho cả hai con người và các loài khỉ.

    Đó là lần đầu tiên chúng ta có hóa thạch gần như hoàn chỉnh một hộp sọ sinh vật hóa thạch giống khỉ. Một hướng mới trong nghiên cứu về quá khứ của con người đã mở ra.



    Bộ não hóa thạch có một người bảo vệ

    Mary khám phá ra được một vấn đề khoa học lớn quan trọng nên chúng tôi đã quyết định cô phải bay cùng với nó đến Anh để trình cho hội đồng các nhà khoa học của chúng tôi ở London, Oxford, và Cambridge, và đặc biệt là đồng nghiệp của tôi, Giáo sư Sir Wilfrid Le Gros Clark của Cục Anatomy tại Oxford.

    Tôi đưa Mary lên máy bay tại Nairobi ở Kenya, đưa tới London với hộp sọ mỏng manh gói trong một hộp đặt vào vạt áo cô. Các đội trưởng và phi hành đoàn của máy bay đã được hướng dẫn về vận chuyển hàng hóa quý giá của họ và tất cả các biện pháp phòng ngừa được thực hiện để bảo vệ nó. Mary nói với tôi rằng các phi hành đoàn sau này trong thực tế, có vẻ lo lắng cho bưu kiện hơn là cho các hành khách, người mang nó.

    Tại London, các phóng viên báo chí, nhiếp ảnh, quay phim và Newsreel đã chờ đợi Mary.

    "Họ muốn có hình ảnh của tôi đưa hộp sọ từ máy bay", cô nói với tôi sau này. "Tôi đã phải đi lên và xuống các bậc thang cùng với Proconsul nhiều lần trước khi họ được hài lòng”.

    "Sau đó, tôi đã mang bưu kiện của chúng tôi để vào một phòng trong sân bay cho buổi họp báo. Tất cả mọi người vòng quanh đông đúc đặt ra cho tôi nhiều câu hỏi, và tôi hiển thị các hộp sọ trên bảng. Hai thám tử mặc thường phục được chỉ định để bảo vệ nó không bao giờ để cho nó ra khỏi tầm quan sát của họ. "

    Tại Đại học Oxford, Giáo sư Clark đã đồng ý với chúng tôi rằng hộp sọ đại diện africanus Proconsul, và ông đã rất ấn tượng. Khám phá khoa học của Mary đã ra những cơ hội đầu tiên để xem những gì Proconsul đã thực sự trông như thế. Nếu không có hộp sọ quý giá, chúng tôi chỉ có thể nói rất ít về giai đoạn quan trọng này của sự phát triển linh trưởng, vì trước đây chúng tôi đã có chỉ hàm và răng để nghiên cứu. Ở đây là bằng chứng cuối cùng, cần thiết để chúng tôi đặt Proconsul trong liên quan đến con người và các loài khỉ.



    Proconsul làm sáng tỏ sự bắt đầu Con người

    Điều gì đã làm cho chúng tôi biết hộp sọ? Nó cho mang một số đặc điểm như trán dáng tròn, Proconsul giống con người nhiều hơn như các loài khỉ; vấn đề được nêu ra dựa vào các đặc tính khác, lâu dài chẳng hạn như: răng nanh nhọn, nó chặt chẽ hơn giống như các loài khỉ. Từ tổng số bằng chứng từ hộp sọ và các mẫu vật khác được cung cấp, hầu hết các nhà nhân loại học kết luận rằng Proconsul không phải đại diện cho khỉ cũng không phải con người, nhưng nó có đặc điểm giống với cả hai loài trên ....

    Chúng tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại đến một thời gian cụ thể và một sinh vật đặc biệt và nói: "Vào thời gian này con người đã bắt đầu" Các nội dung của toàn bộ sự phát triển con người. Điều đó quá phức tạp. Nhưng mỗi khám phá mới góp phần sáng tỏ về sự khởi đầu của con người. Như vậy đã được phát hiện Proconsul africanus. Và như một phát hiện mới Kenyapithecus Wickeri của chúng tôi.

    Tôi cho rằng, Kenyapithecus wickeri lấp đầy một khoảng trống lớn trong kiến thức của chúng ta về phát triển con người, và chúng ta có thể nhìn thấy nơi mà khoảng trống tồn tại. Đây là khoảng thời gian dài giữa Proconsul, với các vật liên quan của nó, một số 25-40.000.000 năm trước, và các sinh vật Olduvai được biểu diễn bởi Zinjanthropus và tiền Zinjanthropus nhỏ, con người đã sống trong khoảng thời gian hơn hai triệu năm trước.

    Cho đến khi phát hiện ra Kenyapithecus, chúng tôi đã không có thông tin có ý nghĩa từ Châu Phi về bất kỳ giai đoạn của con người trong khoảng thời gian dài. Chỉ có một vài hóa thạch ở nơi khác trên thế giới từ thời kỳ đó, và tất cả những người dẫn đầu trong chỉ đạo của loài khỉ, không phải của con người. Bây giờ cuối cùng chúng tôi đã phát hiện Kenyapithecus, sinh sống khoảng 14 triệu năm trước, và chúng tôi đang bắt đầu tìm hiểu lổ hổng của chúng tôi.

    Kenyapithecus không hẳn không phải là con người. Zinjanthropus và tiền Zinjanthropus trẻ của chúng tôi có thể đủ điều kiện để mô tả rằng bởi vì họ vẫn còn được tìm thấy trong số các công cụ đá. Tại Fort Ternan, nơi Kenyapithecus được phát hiện, không có công cụ của loại nào. Tuy nhiên, mặc dù Fort Ternan là vài mảnh hóa thạch, họ làm cho chúng tôi biết rằng đây là một sinh vật đứng thẳng đầu tiên của con người.

    Làm thế nào chúng ta biết? ... Để bắt đầu với, hàm trên của Kenyapithecus có những cái mà các nhà khoa học gọi là một răng nanh. Các răng nanh là những chổ lõm ở hàm trên của một con người ở phía dưới đây hốc mắt. Nó là một đặc điểm thiết yếu của con người như chúng tôi biết con người ngày hôm nay, và nó không bao giờ được tìm thấy trong các hóa thạch khỉ cũng như các loài khỉ đang sống.

    Các răng nanh ở loài người phục vụ như một điểm tựa cho một cơ kiểm soát sự chuyển động của môi trên, đặc biệt là các góc.

    Đôi môi của các loài khỉ - tinh tinh, khỉ đột, đười ươi, vượn không giống như những đôi môi của con người. Chắc chắn, họ có thể có được những thao tác, nhưng hơi khác với chúng ta, và họ không có khả năng ngôn ngữ.

    Trong con người, những cơ bắp có gốc từ răng nanh hoặc gần răng nanh làm cho giúp con người sử dụng đôi môi bằng nhiều cách, và một số trong những cách này được liên kết với các bài phát biểu, như khác biệt với âm thanh chỉ. Thực ra là Kenyapithecus có một hình thức tương tự như của răng nanh không nhất thiết có nghĩa là họ có thể nói chuyện, nhưng nó có nghĩa là cấu trúc của khuôn mặt của mình, các neo của cơ bắp môi của mình, và kiểm soát của họ về môi cho rằng họ có tiềm năng giao tiếp.

    Kenyapithecus có một đặc tính của con người - một răng nanh rất nhỏ, chúng tôi gọi là một trong những mắt răng. Trong khi loài khỉ và các răng nanh thường lớn và thường mạnh mẽ. Trong cùng một người con người răng phát triển lâu dài hơn những bộ phận khác. Kenyapithecus, do đó, có nhiều gần gũi hơn với người con người trong các đặc điểm của răng nanh của mình hơn là loài khỉ.

    Đặc điểm gì khác giữa hóa thạch chúng tôi mới phát hiện với con người? Chúng ta có thể chưa nói, đối với chúng ta cần nhiều tư liệu hơn nữa...

    Trước khi chúng tôi rời khỏi Kenyapithecus wickeri tôi cần giải thích rõ tên khoa học của nó. Kenya, tất nhiên, chỉ ra nơi các hóa thạch đã được tìm thấy, và pithecus là một trong những đuôi thường xuyên được sử dụng trong miêu tả các loài linh trưởng cao của thời tiền sử. Phần cuối của tên, wickeri, danh dự của tôi người bạn Fred Wicker, một người trồng cam tại Fort Ternan, người đã tìm thấy các hóa thạch đầu tiên nơi Kenyapithecus sau đó được phát hiện. Mary và tôi được hạnh phúc để tên sinh vật mới của chúng tôi trong danh dự của Fred, người khám phá ra di tích.



    Fort Ternan Rivals Olduvai tại Riches

    Việc phát hiện ra Kenyapithecus Fort Ternan tạo lập một trong những vị trí quan trọng trong thế giới, và Fort Ternan đã chứng minh nhiều hóa thạch của nhiều loài sinh vật khác trong thời gian đó từ xa. Đó là, tuy nhiên, không còn những nơi trú ẩn của các động vật hoang dã thời tiền sử, mà con người đã từng trải qua.

    Độc giả Địa lý có thể nghĩ rằng khảo cổ của các di tích của chúng tôi về Olduvai Gorge-phẳng, tiếp xúc với vùng đồng bằng đất nước, những lát cắt của hẻm núi có một trong hai chán nản với bụi hoặc bị chết đuối do lũ lụt. Olduvai nằm ở rìa của đồng bằng Serengeti, một khu vực rộng lớn và biệt lập ở đây chỉ có những người chăn nuôi gia súc và những người đi săn.

    So với Olduvai và Serengeti, Fort Ternan gần như là khu du lịch quốc gia. Nó nằm ở vùng đất thấp phía đông của Hồ Victoria, một hồ tưới nước, cũng do mưa và phiễu với cỏ và bàn chải.

    Nó là nước canh tác lý tưởng, và con người như Fred Wicker đã nhanh chóng để xem khả năng cho các loại cây trồng ngũ cốc, các đồn điền cà phê, và khu vườn nhỏ cam quýt. Trông cây và trò chơi hoang dã, tuy nhiên, cũng ít khi đi cùng nhau, và hầu hết các loài động vật lớn đã biến mất từ Fort Ternan.

    Các loài động vật nhỏ có treo trên hai loại linh dương, ví dụ, các Duiker và Oribi này. Trong thực tế, một trong bốn linh dường Nam Phi mà hiện nay chúng tôi có như vật nuôi trong gia đình đã có từ trang trại của Fred Wicker.

    Ngoài các loài động vật nhỏ, Fort Ternan có cuộc sống của con chim thú vị và không-để- rắn thú vị. Sự phổ biến của rắn ở đây là điểm thu hút của Jonathan con trai tôi, cho ông là một nhà nghiên cứu bò sát. Ông đã thành lập một trang trại rắn không xa Fort Ternan.

    Các đặc điểm chung duy nhất giữa Fort Ternan và Olduvai Gorge, cuối cùng, là ở sự phong phú của hóa thạch còn lại. Trong hai tháng, chúng tôi đã làm việc tại Fort Ternan năm 1961, chúng tôi thấy không ít hơn 1.200 hóa thạch-sinh vật mà, có một phần quan trọng nhất định là mới đối với khoa học.



    Hươu cao cổ nhỏ một lần dạo chơi Fort Ternan

    Ví dụ, chúng tôi thấy phần lớn trong thời tiền sử kích thước của một con hươu nhỏ bằng một con bê. Những hóa thạch Hươu cao cổ của kỷ nguyên này đã được tìm thấy ở châu Âu và châu Á, ở những nơi như Samos, Hy Lạp, và ở Ấn Độ. Nhưng ở Fort Ternan hươu cao cổ không giống những loại này. Một loại hóa thạch hươu cao cổ châu Âu và châu Á chính là tổ tiên của một nhóm bây giờ tuyệt chủng nhánh hươu cao cổ mà vẫn chúng tôi đã tìm thấy tại Olduvai; này là chân ngắn, sinh vật mập phần nào đó giống như Nai sừng tấm châu Mỹ.

    Các hươu cao cổ Fort Ternan, mặt khác, gần giống với hươu cao cổ hiện đại ở tỷ lệ và giải phẫu của nó, và nó có thể đại diện một tổ tiên trực tiếp của các loài hiện đại.

    Tại Fort Ternan, cũng được, chúng tôi đã phát hiện ra một loại mới của Voi răng mấu. Trong trầm tích Miocen tại đảo Rusinga - các di tích, nơi phát hiện ra Proconsul Mary-chúng tôi trước đó tìm thấy một Voi răng mấu hóa thạch được thu nhỏ sống khoảng 25.000.000 năm trước. Tại Mỹ, lớn hơn nhiều voi răng mấu sống sót cho đến gần đây, có lẽ chỉ là một vài nghìn năm trước đây.

    Các Ternan Fort tìm thấy là sự đấu tranh sinh tồn giữa hai yếu tố kích thước và sự phát triển. Với nghiên cứu các loài mới có thể cho chúng tôi biết nhiều hơn về quá khứ của Voi răng mấu.

    Nếu Fort Ternan hứa hẹn là một trong những quan trọng nhất các di tích hóa thạch Mary và tôi đã khám phá, Đảo Rusinga chắc chắn là một trong những bí ẩn nhất. Các câu hỏi của Rusinga nằm trong một số các hóa thạch của chúng tôi tìm thấy ở đó - một loại mà các nhà khoa học có thể chưa được giải thích. Nhưng tốt nhất là ở đó bảo tồn được các loài côn trùng, hoa quả, và hoa.

    Hóa thạch như vậy không có vẻ lạ cho đến khi xem xét chỉ là một trong những hóa thạch được và làm thế nào nó được hình thành. Khi Mary hoặc tôi nhận một hóa thạch xương chân của một linh dương, hoặc răng nanh của một hà mã -những gì chúng tôi đang nắm giữ trong tay của chúng tôi không phải là xương thực tế hoặc răng nanh của con vật đó. Cấu trúc xương và các protein và gelatin bên trong nó có từ lâu được thay thế rất chính xác, để các chi tiết cuối cùng của các khoáng chất như silica, vôi, và mangan.

    Quá trình này thay thế là vô cùng chậm, và đó là lý do tại sao đại diện cho hầu hết các hóa thạch xương hoặc răng. Chỉ có các bộ phận như vậy tương đối khó khăn của cơ thể thường giữ lại hình thức của họ và hình dạng đủ dài cho các khoáng chất để làm công việc của họ. Nhẹ nhàng hơn các bộ phận của cơ thể, như mô và cơ, hư hỏng quá nhanh chóng.





    Đá cuội một sự kéo dài

    Trong một vài trường hợp, bạn có thể có được một ấn tượng về một hóa thạch, nhưng chỉ là một mặt bằng, như là hoa hoặc thực vật bạn ép giữa các trang của một cuốn sách. Cho đến khi Hồ Victoria đảo Rusinga và Mfangano chứa đựng mẫu tuyệt vời của chúng, không có ai đã từng gặp côn trùng hóa thạch trong hình dạng ban đầu và hình dáng của chúng, ngoại trừ những lúc chúng bị mắc kẹt trong hổ phách.

    Tôi nhớ lại ngày, khoảng thời gian này của một vài năm trở lại, khi chúng tôi tìm thấy những bí ẩn đầu tiên trong đá. Mary và tôi đã làm việc từ sáng sớm trước vách đá của đảo Mfangano, thu thập các loại xương và răng hóa thạch quen thuộc. Đó là công việc khó khăn, và khoảng 11:00 chúng tôi dừng công việc và một điếu thuốc. Trong khi hút thuốc lá, tôi bắt đầu chơi trò chơi vu vơ với các loại đá mà nằm xung quanh tôi.

    Tôi phải có nhặt một tá hòn đá khi mà không nhìn nó, tôi cảm nhận rằng có một cảm giác kỳ lạ, nó dường như là một viên đá hình bọ cánh cứng. Tôi nhìn nó kỹ càng hơn và gần cảm thấy như nhìn về quá khứ. Đó là một chày đá-cái gì tôi nghĩ không thể tồn tại.

    Tôi đã phải hét lên, cho Mary đã ngay lập tức bên cạnh tôi. Chúng tôi nhìn xuống một chút tại viên đá có hình dạng đẹp và Mary đã nói cho cả hai chúng tôi:

    "Tôi xin lỗi, nhưng nó chỉ là không thể."

    Hôm nay chúng ta biết rằng một hóa thạch bọ cánh cứng (con dán) là có thể, để từ Rusinga và Mfangano đảo chúng tôi thu thập nhiều những kỳ quan của thiên nhiên, không phải chỉ nhưng sâu bướm, bọ cánh cứng, ruồi, kiến, sên một, sâu một, và như thế. Chúng ta có thậm chí thêm vú hóa thạch của một con chim vào bộ sưu tập của chúng tôi, và một ngày Mary đã hóa thạch tuyệt vời nhất trong nhưng hóa thạch chính là hóa thạch con thằn lằn. Nhãn cầu của nó đã được bảo quản, lưỡi đã được vẫn còn dính trên miệng, hình ảnh sinh vật quy mô nhỏ đã được sao chép hoàn hảo.

    Đây là những điều đã làm cho nhà cổ sinh vật lau mắt ngạc nhiên, nhưng tuyệt vời hơn nữa là các chồi hoa hóa thạch, quả, hạt, trái cây và chúng tôi đã tìm thấy. Tôi muốn xem liệu chúng tôi đã được giao dịch với chỉ phôi hoặc hoàn toàn với các vật liệu hóa thạch, vì thế tôi đã có một số các mẫu vật cắt thành nhiều phần chéo. Phải mất một máy cắt kim cương để có được thông qua chúng, nhưng bên trong quả đã làm ngạc nhiên hơn là bên ngoài. Trong một số trường hợp, chúng tôi thấy được bảo quản trong đá bên trong toàn bộ cấu trúc và hạt, cũng giống như bạn tìm thấy chúng ngày hôm nay khi bạn cắt thành một táo tươi hoặc lê.

    Làm thế nào đã làm các hóa thạch lạ thường xảy ra? Và những điều kiện trong Miocen dim Epoch tạo ra những điều kỳ diệu như vậy của thiên nhiên? Chúng tôi chỉ đơn giản là không biết, nhưng một số phòng thí nghiệm khoa học đang làm việc trên các bí ẩn. Kể từ đó phát hiện lần đầu tiên, hóa thạch tương tự đã được tìm thấy ở miền tây Hoa Kỳ, và nó có thể được các nhà khoa học sẽ có thể làm sáng tỏ những bí ẩn. Trong khi đó, Mary và tôi ghé thăm Rusinga và Mfangano mỗi chúng ta có cơ hội, cho chúng tôi vẫn hy vọng cho những khám phá lớn khác ở đó.



    Cuộc du lịch bằng đường biển Rusinga lần đầu tiên gần như lần cuối

    Ngày nay, nhờ sự hào phóng của một doanh nghiệp tại London, Charles Boise, chúng tôi có thể tiếp cận đảo Rusinga hoặc Mfangano một cách an toàn và nhanh chóng trong tuần dương cabin riêng của chúng tôi, Miocen Lady, mà chúng ta giữ tại Kisumu trên bờ biển phía đông hồ Victoria. Nhưng một chuyến đi đến Rusinga đã thường không dễ dàng như vậy, và một trong những chuyến đi đầu tiên tôi được thực hiện gần như đã kết thúc sự nghiệp của tôi.

    Trong những ngày đó các xuồng và thuyền của bộ lạc hồ Victoria là vận tải duy nhất giữa đất liền và đảo. Các duyên dáng, tinh gọn xuồng ở hồ Victoria được tạo dựng lạ. Ván của họ là mảnh khâu cùng nhau úp lên khung cơ bản. Trong giai đoạn đầu tiên của tấm cắt được trang bị bởi phía bên, và phù hợp với bộ thông qua các lỗ được đốt cháy với màu đỏ-gùi nóng. Sau đó, sợi dài của vỏ cây là khâu thông qua hai bộ lỗ, và các ván được rút ra tuôn ra với nhau. Cuối cùng những lỗ và vết sẹo được hàn với sợi từ cây chuối và thực hiện toàn bộ công việc hợp lý kín nước.

    Tôi nói "hợp lý" bởi vì con dấu không bao giờ là hoàn hảo, và các xuồng phải được vượt lên trên thời gian. Trên chuyến đi của tôi nói, tôi thuê một xuồng với 10 chèo để đưa tôi trong 20 dặm từ vịnh Homa trên bờ Hồ Victoria để tới Đảo Rusinga.

    Vào lúc thời tiết đầu tiên đã được tốt và chúng tôi di chuyển với tốc độ tuyệt vời. Sau đó, khi chúng tôi đi được khoảng sáu dặm tính từ Rusinga và vào trong nước sâu, bất ngờ một cơn gió mạnh đột ngột vây lấy chúng tôi. Trong giây chúng tôi đã gặp rắc rối.

    Cái múi đinh giữa tấm ván bắt đầu vỡ ra, và nước tràn vào. Tám trong 10 chiếc gàu và tôi đã tát nước ra cho cuộc sống của chúng ta, trong khi hai người đàn ông khác đã cố gắng giữ cho xuồng theo hướng gió để ngăn chặn lật thuyền. Chúng tôi sử dụng cốc, đĩa, ngay cả mũ vải của tôi để tát nước-nhưng như sóng bủa vây các thân tàu, mũi nối tàu vỡ hơn, và sớm nước đã được vào nhanh hơn chúng tôi có thể tát.

    Tôi bắt đầu suy nghĩ về cơ hội của chúng tôi. Trong những ngày nước của hồ Victoria đã bị nhiễm khuẩn với cá sấu luẩn quẩn, và thậm chí nếu chúng tôi quản lý để ở nổi lềnh bềnh khi xuồng đi xuống, triển vọng của chúng tôi sẽ mờ. Phi hành đoàn của tôi rõ ràng đã có cùng những suy nghĩ chán nản, cho bất ngờ, trong khi vẫn tát một cách điên cuồng, họ bắt đầu thực hiện di chúc bằng miệng giữa họ.

    "Nếu tôi có thể thoát ra và bạn không", một người đàn ông nói với bạn đồng hành của ông, "nói cho vợ tôi để cho hai con bò để sống -và-vậy để trả hết nợ của chúng tôi. Và cho biết cô có được tiền tại tiết kiệm của chúng tôi và cô ấy hãy sử dụng nó. "

    Một người khác nói với bạn bè của mình, "Giới thiệu với gia đình tôi để cung cấp cho tất cả hàng hóa và các loại cây trồng để anh em vợ của tôi, để ông có thể xem xét sau khi cô ấy."

    Đó là khó yên tâm, và tôi cảm thấy một phần của tôi cho rằng nó là một sự lãng phí thời gian không ai trong chúng ta đã có khả năng sống sót. Nhưng sau đó, cũng bất ngờ giống như khi nó xuất hiện, cơn bão đã đi qua, và chúng tôi sống sót khỏi đắm tàu. Bằng cách nào đó, chúng tôi quản lý để làm việc với xuồng, bây giờ hoàn toàn ngập, để Rusinga và đưa nó lên bờ. Không cần phải nói, tôi không bao giờ thực hiện các cuộc hành trình bằng xuồng lại.



    Những kho báu vẫn còn tràn trề từ Olduvai

    Chúng tôi đến lúc để làm việc cuối cùng của năm tại Olduvai Gorge, các di tích hóa thạch nguy nga đã trở thành kho báu đối với khoa học. Nhờ nghiên cứu rộng rãi các cấp Hội địa lý quốc gia, chúng tôi đã có thể tiếp tục làm việc trong các hẻm núi cho một phần lớn trong năm, bằng cách sử dụng một lần nữa các nhân viên tăng lên rất nhiều và các cơ sở các cấp đã thực hiện tốt ....

    Từ những gì tổ tiên đã để lại tại các hẻm núi, chúng tôi đã đưa ra hàng ngàn hóa thạch này năm qua, một hay nhiều người trong số họ những cái nhỏ. Thật không may, chúng tôi đã không tìm thấy bất kỳ chi tiết vẫn còn của "Zinjanthropus," mặc dù chúng tôi đã tìm thấy mảnh hơn trước những con Zinj, trong đó có một mảnh xương thời, có hình thức một phần của hộp sọ.

    Nếu Zinjanthropus đã tránh né chúng tôi, bằng chứng khác, công cụ vẫn còn sớm hơn các nhà hoạch định đã đi đến ánh sáng. Trong một mức độ dưới đây là của Zinjanthropus, chúng tôi đã tìm thấy một sức sống mới-có nghĩa là, một khu vực nơi con người hay sinh vật tánh chất con người làm nhà của họ một thời gian.

    Các di tích mới là sâu nhất chúng tôi đã khám phá tại Olduvai, và hàng loạt các niên đại kali-argon thử nghiệm thành lập tuổi của mình là hơn 2.300.000 năm. Đây là những công cụ tuyệt vời mà người xưa đã chế tác, và trong khi chúng tôi chưa tìm thấy hóa thạch của ông vẫn còn, chúng tôi đã chụp vài trăm đá đẹp hình thực hiện từ các di tích, cũng như xương động vật vỡ các công cụ mà các nhà hoạch định nứt mở cho các tủy.

    Những công cụ bằng đá mới được nhỏ hơn nhiều so với những người thực hiện bởi một trong hai Zinjanthropus hoặc tiền-Zinj nhỏ, gợi ý rằng sinh vật này trước đó đã có bàn tay và rất nhỏ, rất có thể, là nhỏ người là tốt.

    Cao lên, mặc dù vẫn còn trong giường tôi, thấp nhất hóa thạch giường trong hẻm núi, chúng tôi đã khai quật được một sàn nhà sống chung với một số lượng lớn các công cụ bằng đá ....

    Olduvai Gorge đã trở nên nổi tiếng với gã khổng lồ của nó-những con lợn khổng lồ, những con cừu khổng lồ, và đà điểu khổng lồ vẫn còn mà chúng tôi đã khai quật có qua nhiều năm.

    Những gã khổng lồ tiếp tục xuất hiện, và điều này năm qua chúng tôi đã thêm một con tê giác hóa thạch khổng lồ vào danh sách. Cao lên trong hẻm núi, trong Bed IV, chúng tôi khai quật hàm lớn và một phần của một hộp sọ của sinh vật này. Những mảnh cho thấy một con thú gần như gấp đôi lớn như Đông Phi con tê giác đen chúng ta biết ngày nay.

    Những con tê giác khổng lồ gần như là một thủ trẻ theo tiêu chuẩn Olduvai; một số đó dường như đã sống vào khoảng 200.000 năm trước, tại một thời điểm khi người đàn ông đã chắc chắn một thợ săn có tay nghề cao, đủ để đưa ông ta xuống.

    Một mỏ có khả năng của con người là một bộ xương hóa thạch khỉ đầu chó mà chúng tôi đã từ hẻm núi trong năm nay. Khỉ đầu chó này là sự phát hiện của Margaret cropper, một thanh niên khảo cổ học làm việc cho một vài tháng với chúng tôi tại Olduvai.

    Margaret đã được làm việc ở phía dưới một vách đá khi cô giang kính một số mảnh xương dính trên một vách đá trên không phải đối mặt. Cắt vị trí với lựa chọn đào, cô đạt đến mảnh và đưa chúng vào trại. Sau đó chúng tôi thu hồi gần như toàn bộ xương. Nó đã chứng minh được rằng một loại mới của khỉ đầu chó.

    Khỉ đầu chó, hóa thạch của Margaret, đó là chưa chưa có tên khoa học, lớn hơn Simopithecus jonathani, mà con trai tôi Jonathan đã phát hiện ra một vài năm trước đây, và đó vào thời gian đó dường như cuối cùng trong kích thước. Nó có một bộ não lớn gần như là của các thành viên nhỏ của cái gọi là "gần với con người" của Nam Phi.



    Không biết rằng những bài tay xây dựng những cấu trúc lạ thường

    Chúng tôi đã có rất nhiều điều ngạc nhiên khác tại các hẻm núi trong những năm qua. Một trong những phát hiện khó xử của Jonathan là tại một vùng đất có diện tích khoảng 10 feet bằng 8 trãi với nhiều di cốt hóa thạch của một loại linh dương mới đối với chúng tôi.

    Trong vấn đề nhỏ nhưng tò mò, chúng tôi khai quật 12 bộ xương linh dương, bằng chứng rõ ràng rằng các động vật không hoạt động với nhau và đã được hóa thạch với nhau. Như vậy một lần xuất hiện là hiếm trong công việc của nhà cổ sinh vật học, và cho đến nay chúng tôi không có ý tưởng làm thế nào nó xảy ra.

    Một trong các bí ẩn khá khiêu khích đã xuất hiện tại Olduvai năm ngoái, và với tôi nó là hấp dẫn nhất trong tất cả. Có một thỏa thuận lớn hơn để được học về nó.

    Một lần nữa ở mức thấp nhất của hẻm núi, dưới các di tích của Zinjanthropus và tiền- Zinjanthropus sớm, chúng tôi đã khai quật được những gì chỉ có thể mô tả được là "cơ cấu", rộng vòng làm bằng đá khá lớn, với một số các loại đá thực sự nằm trên đầu của người khác.

    Chúng tôi biết rằng không có đá như vậy tồn tại trên các di tích tự nhiên khi nó được sơn hơn 2.000.000 năm trước. Trường hợp đã làm họ đến từ đâu? Họ có được ở đó như thế nào? Bố trí lực lượng trong những vòng tròn để không nhần lẫn, và tại sao? Có thể họ là các nhà vẫn còn nguyên thủy hoặc phá vỡ?

    Một nơi nào đó ở Olduvai, là câu trả lời cho những câu hỏi nhưvậy chờ đón chúng tôi.

    Nguồn: National Geographic, tháng 1 năm 1963.
    Hasuongkch
    Hasuongkch
    Super Mod
    Super Mod

    Tổng số bài gửi : 312
    Join date : 04/06/2009
    Age : 36
    Đến từ : Hà Tĩnh

    http://360.yahoo.com/ngoisaophiabienxanh0203

    Về Đầu Trang Go down

    Về Đầu Trang

    - Similar topics

     
    Permissions in this forum:
    Bạn không có quyền trả lời bài viết